Creepy Story

Nơi mở ra cánh cửa về thế giới tâm linh

Chuyện tâm linh có thật

Đồng nghiệp nữ của tôi bị ma ám

Câu chuyện được lấy nguồn từ Zhihu

Đây là một câu chuyện có thật được nhân chứng kể lại, nó xảy ra trong chuyến công tác của anh nhiều năm về trước, mà cho tới tận bây giờ khi nhắc lại, mọi người trong đoàn không ai là không khỏi ám ảnh! Dưới đây là câu chuyện anh chia sẻ lại trên trang cá nhân.

 Xin chào mọi người, tôi là A Phong người Hợp Phì, Ngũ Chỉ. Trong câu chuyện này nữ chính là Yomi cũng là người Hợp Phì, cô ấy là đồng nghiệp trong công việc đầu tiên mà tôi có sau khi tốt nghiệp đại học và quyết định ở lại Tô Châu làm việc. Do công việc, trong một lần nhóm chúng tôi (gồm 4 nam 1 nữ) đã từ Tô Châu tới Tiêu Tác, Hà Nam, huyện Ngũ Chỉ để công tác, công ty cử chúng tôi đi thực hiện hoạt động tích hợp nguồn lực thị trường giáo dục và đào tạo kéo dài một tuần. Sau đó thì vì đột xuất nhận được thông báo tuần sau cần làm hoạt động nên 3 đồng nghiệp nam khác vẫn đang ở Thạch Gia Trang để làm nốt lễ bế mạc của hoạt động, vì vậy nên họ tới sau chúng tôi một ngày. Tôi cùng đồng nghiệp nữ liền tới Hà Nam để làm một số công việc chuẩn bị.

 

(I) .Chủ nhật, ngày 17 tháng 3 năm 2019

Vào sáng ngày chủ nhật tôi và Yomi sau khi lên chuyến bay từ Nam Kinh đến Trịnh Châu, và sau và chặng xe bus đã tới địa điểm tại tỉnh Ngũ Chỉ, lúc này đã là ba bốn giờ chiều. Người đón tiếp chúng tôi là người phụ trách của trường học, rất khách khí mới chúng tôi đến phòng tiếp đón để đặt hành lí. 

“Nơi này trước đây rất nào nhiệt, người xe qua lại rất nhiều, hiện tại ở cửa ra vào đang làm đường, về  cơ bản cũng không có người mấy. “Người phụ trách vừa xuống xe vừa nói”

Lúc này trước mặt chúng tôi là một tòa nhá 7 tầng có kiến trúc độc lạ, phía trước của còn dựng một chiếc cột có kiến trúc cổ kính đặc trưng của người Hoa, bên cạnh thì vì lí do làm đường nền đọc theo lối đó không có mấy quán cơm làm mở hàng, cảnh đường rất mực hiu quạnh. Tuy rằng mới là giờ chiều, mặt trời còn chưa xuống núi, thế nhưng với loại kiến trúc này cùng chiếc cột trước cửa không khỏi làm tôi còn chút cảm giác lạnh lẽo. Đồng nghiệp nhìn tôi một cái rồi cũng không nói gì thêm, theo như sự hiểu biết của tôi về cô ấy, liền nhỏ giọng an ủi: “Buổi tối nơi này chắc là sẽ rất yên tĩnh, ít nhất tối nay chúng ta có thể ngủ được một giấc ngon lành. Cô ấy không nói gì, xách hành lí lên và chúng tôi cùng đi tới sảnh lớn. 

Phòng tôi ở tầng 3, phòng Yomi ở tầng 4, lúc trong thang máy cô ấy có vừa cầm điện thoại vừa nói: “Cái khách sạn này nhìn rất quỷ dị, nếu như phòng của tôi mà còn ở cuối dãy hành lang nữa thì tôi nhất quyết không ở. Tôi nghe vậy liền đáp: ” Không sao đâu, đừng tự dọa mình”

Sau khi ra khỏi thang máy tôi mới thấy phòng mình ở cuối dãy hành lang bên phải, kết hợp với lời nói của Yomi khi nãy, tuy cảm thấy có chút kì lạ nhưng tôi vẫn mở cửa phòng, vừa đặt hành lí xuống thì nhận được điện thoại của cô ấy,  Yomi nói rằng phòng của cô ấy nhận được là căn phòng ở cuối dãy nên cô ấy muốn đổi phòng ngay lập tức. Thế nhưng bây giờ đang đói bụng nên chúng tôi quyết định đi ăn trước, khi trở về sẽ nói lại với lễ tân cho đổi phòng.

Ăn cơm xong, tới địa điểm thảo luận dự án, sau khi gặp mặt và bàn giao với mất người phụ trách xong thì đã hơn 10 giờ tối rồi, khi trở về khách sạn cô ấy có nhờ tôi lên lầu lấy hành lí xuống giúp bởi cô ấy không dám tự đi lên, bụng nghĩ với một người đàn ông đích thực như tôi thì đó chỉ là chuyện nhỏ, liền ra tay giúp đỡ. Tới tới phòng ngay khi bật điện lên, đập vàp mắt là ánh đèn led sáng chói màu xanh phản lên trên tấm kính cửa sổ, ngay lập tức một cảm giác lạnh lẽ phức tạp đổ vồ lấy tôi, trong căn phòng đen tối bao trùm cả một màu xanh quỷ dị, tuy tôi không thuộc tip người quá nhát gan nhưng điều này thật quá mức quỷ quái, tôi nhanh nhẹn vơ lấy hành lí vội tắt đèn và rời khỏi đó.

Căn phòng mới của cô ấy nằm giữa tầng mà chúng tôi ở, sau khi trở về phòng mình từ một người chưa tình tin chuyện tâm linh ma quái như tôi bắt đầu nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định gạt nó sang một bên, thôi thì ở tạm vậy.

(II) Thứ 2 ngày 18 tháng 3 năm 2019

Ngày hôm qua ngủ không ngon giấc.

Nửa đêm, khoảng 3 giờ hơn tôi liên tục bị những tiếng động kì quái đánh thức, như có tiếng người gõ bát bên ngoài: “leng keng leng keng”, lúc thì thanh dài thanh ngắn lúc thì dồn dập. Tức mình tôi mở mồm chửi mắng, ngồi dậy bật điện đi vệ sinh, đang chuẩn bị ngó ra ngoài cửa sổ xem thì tiếng động cũng ngừng. Tôi liền chẳng để ý, lại sợ khiến đồng nghiệp càng sợ hãi nên tôi không kể chuyện này với cô ấy.

Tới hôm nay mọi thứ đều bình thường, hoạt động đều diễn ra theo đúng kế hoạch, có 3 đồng nghiệp sáng sớm nay từ Thạch Gia Trang tới.

Buổi tối, tới khách sạn, chúng tôi đều ở tầng 5, ba đồng nghiệp mới đều ở chung căn phòng mà không phải cuối dãy, nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó thì người phụ trách – Lão Thái gọi chúng tôi qua mở cuộc họp nhỏ, sau khi tất cả đã an vị thì người đồng nghiệp nữ vẫn là tới muộn nhất, cô ấy còn nói vẫn cảm thấy nơi này cực kì quỷ dị, khi nãy xuống dưới lầu mua thuốc lá, khi trở lại chỉ thấy cả tòa nhà có mỗi một phòng chúng tôi là sáng đèn.

Lão Thái nghe vậy cũng đáp: “Thực ra tôi cũng thấy nơi này cực kì bất thường, nhưng nếu giờ tìm chỗ ở khác chúng ta chỉ có thể tự bỏ tiền túi, nhưng chưa nói đến vấn đề tiền bạc, dù sao đây cũng là sự nhiệt tình của họ khi chuẩn bị nơi ở cho chúng ta, nếu giờ đột nhiên đòi đổi chỗ e rằng họ sẽ cho rằng chúng ta thiếu tôn trọng, nếu mọi người vẫn muốn tìm chỗ khác thì ngày mai tôi sẽ tìm một cái cớ để chúng ta chuyển đi, hôm nay cứ tạm ở đây đã. 

Tất cả đều tỏ ý tán đồng, nhưng khi diễn ra cuộc họp, chúng tôi cứ nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa vọng từ hành lang tới, tuy chỉ xuất hiện khoảng hai ba giây, giống như chớp nháy thoáng quá nhưng cũng đủ để tim tôi nhảy lên vài nhịp, tôi liền gọi lão Thái đi cùng xuống lầu lấy hành lí, tới buổi tối chúng tôi rúc cùng chỗ để ngủ cùng trong một căn phòng. Có nói thế nào tôi cũng không dám ngủ một mình.

 Khi tới phòng, tôi nói muốn đi vệ sinh, lão Thái đang ngồi nghỉ trên sofa, bố cục căn phòng này vuông vắn và quy củ, từ cửa ra vào bên tay trái là bồn rửa tay, thẳng trước mặt là cửa sổ, ngay dưới cửa sổ là sofa, giường cũng được đặt sát bức tường bên tay trái. Trong khi đang đi vệ sinh láo Thái đột nhiên dùng một giọng diệu cực kì gấp rút gọi tôi: A Phong, cậu xong chưa? Nhanh đi thu dọn hành lí chúng ta đi chỗ khác ở” 

Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, đi ra thu dọn đồ đạc và cùng họ tới khách sạn khác để ở. Khách sạn mới rất tốt, ở ngay trung tâm tỉnh, điều kiện mọi mặt đều không tồi, sau khi ra khỏi nơi đó chúng tôi như được tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn khác, nơi ở cũ đến cái đèn đường cũng không có, nơi này đèn ốc sáng sủa. Chúng tôi thuê 3 căn phòng, từ trái qua phải phân biệt là 2 phòng đôi và một phòng đơn. Tôi và lão Thái cùng ở căn phòng chính giữa, hai đồng nghiệp nam khác ở phòng đôi còn lại, Yomi thì ở riêng phòng đơn. Một ngày bận đầu tắt mặt tối cứ vậy đã kết thúc. 

(III) Thứ ba ngày 19 tháng 3 năm 2019 

Yomi lên cơn sốt.

Buổi sáng thức giấc sau khi đến hiện trường không thấy cô ấy tới, sau khi gọi điện hỏi han mới biết cô ấy đã sốt cao, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng không nghĩ gì nhiều, hơn nữa nhiệm vụ lần này của cô ấy chủ yếu là bàn giao trước hoạt động diễn ra, hiện tại về cơ bản cũng đã hoàn thành, nên để cô ấy uống chút thuốc và nghỉ ngơi trong phòng.

Buối tối sau khi trở về có đem chút đồ ăn cho cô ấy rồi chúng tôi ai về phòng nấy ngủ, ngày hôm nay cũng thật bận bịu. 

(IV) Thứ tư ngày 20 tháng 3 năm 2019 

Hôm nay yomi vẫn còn sốt

Sau cuộc gọi với ông chủ, tôi quyết định gác lại công việc đưa cô ấy tới bệnh viện khám, khi tới bệnh viện bác sĩ tiêm cho cô ấy một mũi giản sốt rồi cho về, tới chiều cô ấy nói cảm thấy tốt hơn nhiều, đã bắt đầu muốn ăn đồ ăn, chúng tôi để cô ấy về Thường Châu nghỉ ngơi, chuyện ở đây để chúng tôi lo là được, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu về trước, giống như có ai đó bắt cô ấy phải ở lại, chúng tôi cảm thấy rất kì lạ.  Sao lại có người đi công tác xong không muốn về nhà? Nhưng dù sao mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, chúng tôi cũng không nói gì thêm. Buổi tối, 4 người đàn ông chúng tôi ăn bữa cơm rồi về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm nay cuối cùng cũng qua đi như vậy.

(V) Thứ năm ngày 21 tháng 3 năm 2019 

Ngày hôm nay, cô ấy bắt đầu kì quái rồi!!

Lúc sáng cô ấy nói đã đỡ sốt hơn nhưng không muốn ra khỏi phòng, và ngồi lì trong đó, chúng tôi muốn đưa cô ấy đến đây thay đổi không khí một chút nhưng cô ấy cũng chẳng hồi đáp chỉ nói một câu bây giờ không có thời gian. Lão Thái rất ngạc nhiên hỏi: “Cô đang bận cái gì?” Cô ấy đáp: ” Tôi đang bận nói chuyện với người khác”.

Chúng tôi cũng bận nên không để tâm đến Yomi nữa và ra ngoài. Tới tối cô ấy lại tiếp tục lên cơn sốt, lần này tôi cùng lão Thái cùng nhau đưa cô ấy đến bệnh viện, vốn lo rằng do bệnh viện lần trước y thuật không được tốt nên chúng tôi đặc biệt đưa cô ấy bên bệnh viện trung tâm tỉnh, sau một loạt các kiểm tra chỉ kết luận rằng cơ thể không hợp đất hợp nước ở vùng, nói chúng tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi là được. Vừa nghe bác sĩ nói tôi vừa ngoái đầu nhìn cô ấy, nhìn đôi mắt vô hồn không sức sống của cô ấy, đột nhiên tôi có cảm giác lạnh sống lưng khó nói thành lời. Ngày hôm nay cũng đã kết thúc như vậy.  

(VI) Thứ sáu ngày 22 tháng 3 năm 2019 

Ngày hôm nay nghe theo lời bác sĩ không làm phiền đến bệnh nhân, chúng tôi để cô ấy nghỉ ngơi ở khách sạn. Nhưng kể từ ngày hôm qua cô ấy đã bắt đầu không muốn ăn gì, cả ngày hôm nay cũng chưa ăn bữa nào, buổi tối khi trở về chúng tôi mua chút đồ ăn cho cô ấy, nói cô ấy ít nhiều cũng nên ăn một chút.

(VII) Thứ bảy ngày 23 tháng 3 năm 2019 

Hôm nay trong lúc bận nhất, hoạt động bước vào giai đoạn bế mạc. Ban ngày nhắn tin cũng không thấy cô ấy trả lời, tới chiều chỉ rep một câu rằng cô ấy lại phát sốt rồi, cứ vậy liên tục cũng đã bốn năm hôm. Mấy hôm nay cô ấy cứ liên tục sốt, nhưng do quá bận, buối tối sau khi trở về hai đồng nghiệp nam còn lại mới đưa cô ấy tới bệnh viện, khi khi khám bác sĩ lại nói do không hợp đất hợp nước rồi cho về.

Lúc đó chúng tôi đã cảm nhận sự việc có chút không bình thường rồi, đồng nghiệp kia còn nói lúc về cô ấy cứ ở trên xe tự nói chuyện một mình, nói rồi lại cười một cái, nhìn rất lạnh sống lưng.

(VIII) Chủ nhật ngày 24 tháng 3 năm 2019

Đã một tuần trôi qua, kế hoạch lúc đầu là tối ngày hôm nay kết thúc, sáng ngày mai sẽ rời đi. Thế nhưng cái nơi quỷ quái này quá là độc, hoạt động tổ chức không ra đâu vào đâu thì thôi đi, buổi tối khi trở về chiếc xe mà chúng tôi ngồi còn xảy ra va chạm. Lão Thái quyết định gọi một chiếc xe đi xuyên đêm đến thẳng Trịnh Châu. Buối tới bên cạnh sân bay Tân Trịnh Châu và ở lại đó. Liên hệ xe xong xuôi chúng tôi đi gọi cửa phòng cô ấy và nói thu xếp đồ đạc nhanh chóng tất cả sẽ cũng tới Trịnh Châu. Cô ấy nói được, nhưng sau nửa tiếng đồng hồ sau xe đã tới chúng tôi đều ở tầng 1 đợi, cô ấy cứ mãi không xuống, tôi và lão Thái lại đi lên gõ cửa, trong phòng lại vọng ra tiếng nói ” Tôi không đi nữa, ngày mai tôi sẽ tự mình đi ra sân bay”. Thực lòng không còn cách nào, chúng tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây liền rời đi ngay sau đó, trên đường đi cũng mua cho cô ấy vé tàu từ đó tới sân bay Tân Trịnh Châu, lúc gửi cho cô ấy là cũng sắp tới Trịnh Châu rồi.

(IX) Thứ hai ngày 25 tháng 3 năm 2019

Một giấc ngủ tới trưa, vào ba giờ chiều máy bay đã về tới Thường Châu. Gọi điện cho Yomi không ai bắt máy. Lão Thái liền liên lạc với lễ tân khách sạn và hỏi: “xin chào, chúng tôi là khách ngày hôm qua đã ở đây, đoàn chúng tôi còn một cô gái ở phòng 306, hiện tại không liên lạc được với cô ấy, có thể giúp chúng tôi xem tình hình hiện tại cô ấy có ổn không? Hay lại đổ bệnh rồi? Chúng tôi sợ rằng cô ấy có chuyện, nếu có tình huống xảy ra nào liên lạc lại để chúng tôi biết nhé”

Một lúc sau có cuộc gọi đến: “Nhân viên của chúng tôi đã lên kiểm tra, không có chuyện gì xảy ra cả, cô gái trong phòng giọng cũng rất khỏe mạnh, không giống bị bệnh hay gì đó cả, chỉ là cô ấy không chịu mở cửa”. Nói tới đây chúng liền nghĩ tới vài hôm trước vốn muốn để cô ấy về Thường Châu nhưng cô ấy không chịu, tới hôm nay khi tỉnh dậy không trả lời tin nhắn cũng không tới sân bay, giống như đang trốn tránh điều gì đó. 

Sau khi gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại chúng tôi cũng xuất phát đi sân bay, bởi cũng là người trưởng thành cả rồi đều có suy nghĩ riêng, chúng tôi khuyên cô ấy đi về, nhưng cô ấy không chịu, chỉ đành hủy vé máy bay của cô ấy, đợi lúc cô ấy muốn quay về thì đặt lại sau. 

Vác cơ thể mệt mỏi bay tới Nam Kinh lại chuyển ngồi tàu về Thường Châu, tới nhà thì đã 10 giờ hơn. Vội vã tắm rửa rồi đi ngủ, một ngày mệt mỏi rồi cũng qua đi. 

(X)  Thứ ba ngày 26 tháng 3 năm 2019 

Ngày hôm qua có thế nào cũng không ngủ nổi, chưa tới 6 giờ tôi đã tỉnh, lơ mơ một hồi tôi lại đi vào giấc ngủ.

Đúng 9 giờ tôi bị lão Thái gọi dậy, lọ mò nhấc điện thoại lên nghe, đầu dây bên kia giọng thảm thiết: “Cậu đang ở đâu?” Tôi đáp rằng tôi đang ở Thường Châu. 

Sau đó ông chủ vừa khóc vừa nói với tôi Yomi c.h.e.t rồi, tôi ấy mất tại khách sạn, bởi phòng đó không được thanh toán tiếp nên nhân viên lên gọi cửa, không ấy ai đáp lại mới quyết định mở cửa thì phát hiện. 

Tôi rùng mình, một lúc sau thì bật khóc, gọi điện cho lão Thái, lão an ủi tôi và nói tới nhà ông chủ trước, rồi nói tiếp. 

Tiếp theo là nhóm người chúng tôi lên đường đến Ngũ Chỉ để lấy lời khai, gồm ông chủ, chồng cô ấy và chúng tôi tổng 4 người. Tới nơi, chúng tôi được biết, tin nhắn cuối cùng là đoạn tin nhắn thoại cô ấy gửi cho ông chủ lúc 2 giờ sáng, cảnh sát để ông chủ cùng bật đoạn tin nhắn thoại đó lên cùng nghe. Ông chủ đưa lên tai nghe được một nửa thì sợ tới mức trực tiếp ném điện thoại đi. Sau khi hỏi thì được biết do con gái ông chủ mới 3 tuổi, ngày hôm đó có thấy tin nhắn nhưng sợ bật lên nghe sẽ làm ồn tới con gái, chuyển sang nhắn tin thì thất bại, nên cũng chẳng nhắn lại nữa, định rằng sáng hôm sau dậy sẽ liên lạc lại. Chúng tôi tiếp tục tra hỏi cảnh sát cũng không hề nói rõ nguyên nhân cái c.h.e.t chỉ nói rằng không có kết luận rõ ràng.

Sự việc liên quan tới ông chủ và 4 người khác tới đây cũng kết thúc,

nhưng việc của tôi thì chưa…

(XI) Thứ hai ngày 1 tháng 4 năm 2019 

Ngày mai là giỗ đầu (7 ngày), từ lúc cô ấy ra đi trong lòng tôi cũng thấy rất buồn, trong công ty có tôi và cô ấy là thân nhất, lại là đồng hương, nên cũng tự nhiên trở nên thân thiết như người nhà.

Nghĩ mãi nghĩ mãi rồi tôi ngủ thiếp đi, tôi mơ một giấc mơ. Trong khung cảnh âm u bao phủ tôi cùng yomi ngồi trên một chiếc xe ba bánh không biết đang vội đi đâu, rất giống với cảnh hôm trước tôi cùng cô ấy đi công tác tại Ngủ Chỉ.

Không lâu sau cũng tới nơi, tôi xuống xe, trời cũng hết âm u, chỉ còn màu vàng nhạt, giống như ngọn lựa từ trên núi chiếu xuống, nhưng lại giống như màu đen, bởi không thấy ánh mặt trời, giống như trên cao chưa từng xuất hiện mặt trời vậy. Tôi không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, tôi nhìn thôn quê trước mặt mình, ngược lại không giống một cái thôn, càng giống hơn một thành phố chỉ xuất hiện trong phim cổ trang, không có các tòa nhà cao ốc, chỉ có những ngôi nhà lợp ngói san sát nhau. Nhà nhà đều không treo lồng đèn nhưng lại nhìn rõ được mọi ngóc ngách trong từng nhà, mà lại chẳng biết nguồn sáng từ đâu tới, tuyệt đối không phải ánh mặt trời, chỉ có thể diễn tả một cách trừu tượng như vậy. 

Tôi và cô ấy cùng bước vào một sảnh lớn có phong cách như một trạm xe cũ, màu tường đđềulaf màu trắng, phần dưới là sơn màu xanh cao khoảng hơn một mét, trên tường mang lại cảm giác rõ rệt như không khí trong bệnh viện

Cô ấy bảo tôi đợi một lát, cô ấy sẽ xong ngay, tôi nói được.

Cả sảnh lớn không một bóng người chỉ có tôi và yomi, tôi thấy cô ấy đi vào một căn phòng cả nửa ngày sau mới đi ra

”Sau khi đi ra thì nheo mắt cười nói: “haha A Phong à, tôi đi không được rồi, tôi đưa cậu về nhé, cậu cần đi về rồi”

Trong lúc tôi đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bản thân đã lên một chiếc xe ba bánh màu đỏ, đi một lúc thì tới một đám mây mù, rồi thoắng một cái liền tỉnh dậy.

Mồ hôi ướt đẫm !!! Cả người tôi toát ra mồ hôi lạnh!! Mở điện thoại lên xem, từ lúc gần nhất xem thời gian đến nay mới được 20 phút, nhưng tôi cảm thấy giấc mơ vừa rồi ít nhất cũng phải được một giờ đồng hồ, thời gian tôi ngồi ở sảnh lớn đó cũng hơn 10 phút rồi.

Tôi bật điện lên, nghĩ tới gương mặt mỉm cười của cô ấy cũng không dám ngủ tiếp. Tới sáng gọi điện cho mẹ tôi, mẹ tôi nghe chuyện liền tới Thường Châu ở với tôi vài hôm. 

Sau đó tôi đi tìm một bà thầy bói gần đó, bà ấy nói tôi mạng lớn, dương thọ chưa cạn chỉ là đi một vòng Phong Đô Thành, cô ấy chưa thể đưa tôi đi cùng được. Những ngày sau đó tôi cũng chẳng mơ về giấc mơ đó nữa, nhưng hình ảnh cái thôn cổ bao phủ bởi bầu trời âm u ấy tôi mãi không quên được. Cho tới nay tôi cũng vẫn không giải thích được cảm giác kì lạ hôm ấy, không rõ ánh sáng từ đâu mà có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách đến lạ thường, và cũng không quên được gương mặt cứng ngắc, mỉm cười một cách vô hồn của cô ấy….

(XI) Thứ năm ngày 17 tháng 11 năm 2021 

Hôm nay tôi gặp lại lão Thái, sau hai ly rượu tôi bèn nhắc lại câu chuyện năm đó, tôi hỏi lão: “Sao hôm đó anh đi cùng tôi xuống lấy hành lý, vốn dĩ định cùng nhau ngủ chung phòng, sau đó lại đột nhiên muốn rời khỏi đó ?

 Lão hỏi lại: “Cậu muốn biết thật chứ?”

“Khi tôi ngồi trên sofa, cái tivi bên trái phản chiếu lên một gương mặt”

“Gương mặt của ai”

“Là của Yomi”

發佈留言

發佈留言必須填寫的電子郵件地址不會公開。 必填欄位標示為 *